
Nguyên bản được gửi bởi
neverland87
Có những điều mà khi đã “không thể làm lại” chúng ta mới vò đầu bứt tai: “Biết thế thì...”. Như đúc kết sau đây là một ví dụ rất thường gặp từ trước đến nay và có lẽ cả về sau này vẫn thấy.
Lúc 5 tuổi: - Bố tôi rất vĩ đại, người biết hết mọi chuyện.
Lúc 15 tuổi: - Hình như đôi lúc bố tôi cũng có sai lầm.
Lúc con trai 20 tuổi: - Những suy nghĩ của bố tôi đã lỗi thời rồi, cụ lạc hậu quá.
Lúc con trai 30 tuổi: - Nếu bố tôi thông minh, tháo vát như tôi, ông đã trở thành triệu phú.
Lúc con trai 40 tuổi: - Không hiểu tôi có thể bàn bạc với bố tôi việc này không?
Lúc con trai 50 tuổi: - Tiếc rằng bố tôi đã mất. Thành thật mà nói ông có những suy nghĩ và nhận xét cũng có lý đấy.
Lúc con trai 60 tuổi: - Người bố đáng kính của tôi. Bố hiểu được mọi điều. Chỉ tiếc rằng khi con hiểu được bố thì đã muộn rồi!