The five boons of life
By Mark Twain
I
In the morning of life came the good fairy with her basket, and said:
‘Here are gifts. Take one, leave the other. And be wary, choose wisely! Oh, choose wisely! For only one of them is valuable.’
The gifts were five: Fame, Love, Riches, Pleasure, Death. The youth said eagerly:
‘There is no need to consider’, an he chose Pleasure.
He went out into the world and sought out the pleasures that youth delights in. But each in its turn was short lived and disappointing, vain and empty; and each, departing, mocked him. In the end, he said: ‘Those years I have wasted. If I could but choose again, I would choose wisely’.
II
The fairy appeared and said:
‘four of the gifts remain. Choose once more; and oh remember – time is flying, and only one of them is precious’.
The man considered long, then chose Love; and did not mark the tears that rose in the fairy’s eyes.
After many, many years the man sat by a coffin, in an empty home. And he communed with himself, saying: ‘One by one they have gone away and left me; and now she lies here, the dearest and the last. Desolation after desolation has swept over me; for each hour of happiness the treacherous trader. Love, has sold me I have paid a thousand hours of grief. Out of my heart of hearts I curse him’.
III
‘Choose again’. It was the fairy speaking. ‘The years have taught you wisdom – surely it must be so. Three gifts remain. Only one of them has any worth, remember it, and choose wisely’.
The man reflected long, and then chose Fame; and the fairy, sighing, went away.
Years went by and she came again, and stood behind the man where he sat solitary in the fading day, thinking. And she knew his thought.
‘My name filled the world, and its praises were on every tongue, and it seemed well with me for a little while. How little a while it was! Then came envy; then detraction; then calumny; then hate; then persecution. Then derision, which is the beginning of the end. And last of all came pity, which is the funeral of fame. Oh, the bitterness and misery of renown! Target for mud in its prime, for contempt and compassion in its decay’.
IV
‘Choose yet again’. It was the fairy’s voice. ‘Two gifts remain, And do not despair. In the beginning there was but one that was precious, and it is still here’.
‘Wealth – which is power! How blind I was!’ said the man. ‘Now, at last, life would be worth the living. I will spend, squander, dazzle. These smokers and despisers will crawl in the dirt before me, and I will feed my hungry heart with their envy. I will have all luxuries, all joys, all enchantments of the spirit, all contentments of the body that man holds dear. I will buy, buy, buy! Deference, respect, esteem, worship – every pinchbeck grace of life the market of a trivial world can furnish forth. I have lost much time, and chosen badly heretofore, but let that pass; I was ignorant then, and could but take for beat what seemed so’.
Three short years went by, and a day came when the man sat shivering in a mean garret; and he was gaunt and wan and hollow – eyed, and clothed in rags; and he was gnawing a dry crust and mumbling:
‘Cruse all the world’s gifts, for mockeries and glided lies! And miscalled, every one. They are not gifts but merely lendings. Pleasure, Love, fame, riches, and they are but temporary disguises for lasting realities – Pain, Grief, Shame, Poverty. The fairy dais true: in all her store there was but one gift which was precious, only one that was not valueless. How poor and cheap and mean I know those other now to be, compared with that inestimable one, that dear and swear and kindly one, that steeps in dreamless and enduring sleep the pains that persecute the body, and the shames and griefs that eat the mind and heart. Bring it! I am weary, I would rest’.
V
The fairy came, bringing again four of the gifts, but Death was wanting. She said:
‘I gave it to a mother’s pet, a little child. It was ignorant, but trusted me, asking me to choose for it. You did not ask me to choose’.
‘Oh, miserable me! What is there left for me?’
‘What not even you have deserved: the wanton insult of Old Age’.
5 món quà của cuộc sống
buổi bình mình của sự sống một cô tiên xinh đẹp xuất hiện với giỏ quà trên tay, cô tiên nhẹ nhàng nói:
"Đây là những món quà dành tặng ngươi, chỉ được lấy một món mỗi lần, hãy cẩn trọng và lựa chọn thông minh nhé bởi chỉ có một món quà thực sự giá trị mà thôi."
Trong giỏ có 5 món quà: Danh vọng, Tình yêu, Sự giàu sang, Khoái lạc và Cái chết
Con người trẻ tuổi hào hứng: " nghĩ ngợi gì xa xôi nữa", anh ta chọn Khoái lạc
Con người trẻ tuổi bước vào đời và đeo đuổi những Khoái Lạc của tuổi trẻ, những Khoái Lạc ngắn ngủi, vô vọng và trống rỗng; Khoái Lạc dần biến mất như chế giễu chàng ta. Cuối cùng chàng thốt lên "ta đã uổng phí cả một quãng đời, nếu được làm lại, ta sẽ sáng suốt hơn".
II.
Cô tiên hiện ra và lại nói: " Nhà ngươi còn 4 món quà nữa. Chọn thêm đi, và nhớ rằng thời giờ thấm thoát thoi đưa, chỉ một thứ duy nhất vô giá mà thôi
Con người suy nghĩ rất lâu, và chọn TÌnh Yêu mà không nhận thấy đôi mắt cô tiên đang rơm rớm những giọt lệ
Thời gian đằng đẵng qua mau, người đàn ông ngồi cạnh chiếc quan tài trong căn nhà hoang vắng. Ông ta tự thương cho mình:" cứ từng người một bỏ tôi ra đi, và người vợ thuỷ chung thân yêu cuối cùng trên đời đang yên nghỉ ở đây. U buồn, cô độc tàn phá cuộc đời tôi; mỗi giờ phút hạnh phúc, kẻ gian thương bẩn thỉu; Hắn _tình yêu đã bán rẻ tôi, tôi đã rất khốn nạn. Tận sâu trong trái tim ta nguyền rủa ngươi
III
"Lựa chọn lại đi" một giọng nói vẳng lên. "Tháng năm đã dạy ngươi biết khôn, hiển nhiên là vậy. còn 3 món quà, hãy thông minh lựa thứ có giá trị duy nhất"
Người đàn ông trầm tư, và chọn Danh vọng; thở dài, giọng nói bặt âm
Thời gian lại đếm bước và bà tiên quay trở lại, đứng cạnh người đàn ông đơn độc trong buổi chiều tà. Bà đọc được suy nghĩ của ông ta
‘Tên tuổi ta xuất hiện mọi nơi với hàng ngàn lới tán dương, chúc tụng, ta thật hãnh diện làm sao với những giây phút ngắn ngủn đó. Rồi nó đi nhanh không khác gì lúc đến; đố kỵ, gièm pha, vu khống,ganh ghét, và bức hại, chế nhạo là cái mốc khởi đầu của mọi sự kết thúc, sau cùng là hối hận- quan tài của Danh Vọng. Ôi, nỗi đắng cay và khốn khổ của Danh Tiếng. Mục tiêu của bùn đất ở thời hoàng kim, và sự khinh miệt, thương hại thời tan
IV
"chọn nữa đi nào, chúng ta còn hai món quà, đừng tuyệt vọng, món quà quý già ngay từ đầu ta cho người vẫn còn vẹn nguyên ở đây"
"Giàu sang là sức mạnh. Ta thật mù quáng, cuối cùng sống thế mới đáng sống chứ. ta sẽ tiêu xài thoả thê. những kẻ xem thường ta sẽ quỳ ngập trong vũng bùn dưới chân ta, ta sẽ nhồm nhoàm lấp đầy trái tim ốm đói những thói ghen tỵ của chúng. Ta sẽ có thất thẩy sự xa hoa, sung sướng, mọi lạc thú tinh thần, sự thoả mãn về thể xác. Ta sẽ mua tất ! Sự tôn kính, trân trọng, ngưỡng mộ – mọi hào nhoáng giả dối của cuộc sống, đồng tiền của cái thế giới tầm thường này mua được tất. Ta đã phí phạm quá nhiều thời gian và lựa chọn sai lầm nhưng hãy để quá khứ ngủ yên, ta thờ ơ với tất cả và could but take for beat what seemed so’.
Ba năm trôi qua, đến ngày người đàn ông ngồi thở dài trong cái gác xép tồi tàn; hốc hác, vàng vọt, mắt trũng sâu hoắm và quấn mình trong rẻ rách; ông lão gặm nốt mẩu bánh mì khô; lầm bầm:
"nguyền rủa mọi quà tặng của thế giới, sự nhạo báng và thói dối lừa và sự nhầm lẫn, đó không phải là quà tặng mà là món nợ. Pleasure(khoái lạc), Love(tình yêu), fame(danh vọng), riches(giàu sang) chính là vỏ bọc xảo trá của những sự thật vĩnh hằng – Pain (đau đớn), Grief (sầu khổ), Shame (tủi thẹn), Poverty (nghèo đói). à tiên đã đúng: trong tất cả các món hàng của bà ta, có một món quà duy nhất, một thứ vô giá. Thật tội nghiệp cho một con người tầm thường và ích kỷ nhưu ta, ta biết chúng là gì rồi, so với cái thứ vô giá đó, cái thứ thân thương và tử tế đó, cái dốc trong giấc ngủ vĩnh hằng và say nồng đó, niềm đau hành hạ thân thể, sự tủi hổ và sầu khổ ăn mòn trái tim và khối óc. Mang nó đến đi. Ta kiệt sức rồi, ta có thể thảnh thơi từ đây.
V
Bà tiên xuất hiện, mang đến 4 món quà, nhưng Death was wanting. bà nói;
ta tặng nó cho cục cưng của một bà mẹ,nó không thèm đoái hoài, nhưng tin tưởng ta và nhờ ta chọn hộ nó. ngươi đã k nhờ ta đúng k?
Ôi, tội nghiệp tôi, vậy còn gì cho tôi nữa đây?
What not even you have deserved: sự bảo thủ ngu ngốc của Tuổi già